16 thg 12, 2011

Suốt một ngày dọn dẹp lại căn phòng của mình D đã tìm thấy một tấm hình, một tấm hình của anh và cô bạn thân... ah không... đó là người đầu tiên cho D biết được cảm giác rung động đầu đời là gì.


Đã lâu lắm rồi, cũng đã bảy hay tám năm trôi qua. Một khoãng thời gian khá dài để giữ lại trong anh những hồi ức của ngày xưa. Những hồi ức của ngày đầu tiên anh bước vào ngôi trường cấp 3. Một ngôi trường mới và phía trước là những thầy cô những người bạn bè chưa 1 lần biết mặt. Dừng chân trước bãi đậu xe của trường bất chợt anh lại có một cảm giác thật lạ. Một cô bạn với chiếc áo dài trắng thướt tha nở một nụ cười rạng rỡ với D: "bạn ơi, bạn biết lớp 10A1 ở đâu không chỉ giúp mình với" D thẫn thờ 1 vài giây rồi bất chợt giật mình như có 1 luồng điện chạy qua người: "Mình không biết bạn ah. Bạn cũng học lớp 10A1 sao?" và thế là... hai cô cậu cùng nhau loanh quanh sân trường và cuối cùng cũng tìm được lớp học của mình. Ngày đầu tiên đến trường là như thế. Đó có phải là thứ mà mọi người vẫn gọi là số phận không nhỉ. D cũng không biết vì trước giờ anh có bao giờ tin vào chuyện số phận đâu, nhưng anh thật sự rất vui. Vui vì ngày đầu tiên đến trường mình không hề lẻ loi, vui vì ngày đầu lên lớp lại ngồi kế bên 1 cô bé rất dễ thương và vui vì một điều gì đó khiến anh cứ suy nghĩ bâng quơ...

Và rồi những ngày tiếp sau đó biết bao chuyện xảy ra. D và V cùng nhau đăng ký học thêm, cùng nhau đi học, những lúc rãnh rỗi lại cùng nhau ngồi ở góc công viên nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. D có rất rất nhiều điều muốn nói với V nhưng dường như có gì đó nghẹn lại ở cổ khiến anh không thể nào mở lời được. Những ngày đó có lẽ là chuỗi ngày mà D khó có thể quên được trong đời mình.


Có những lúc D và V quyết định cúp học để đi chơi, nhưng có vẻ như cái cảm giác tội lỗi trong mình quá lớn, và thế là dù biết trễ học nhưng 2 đứa vẫn vào lớp mặc cho bạn bè xung quanh cứ bàn tán xôn xao. Những lúc đi với nhau D nói rất nhiều nhưng trên lớp thì dường như chưa bao giờ anh nói một câu gì với V. D có rất rất nhiều điều muốn nói với V nhưng dường như có gì đó nghẹn lại ở cổ khiến anh không thể nào mở lời được. Những ngày đó có lẽ là chuỗi ngày mà D khó có thể quên được trong đời mình.


Có những lúc 2 đứa đi chùa lễ phật. D cứ cố gắng ở gần bên V để nghe xem V cầu nguyện điều gì nhưng dường như chưa bao giờ anh nghe được. Có lẽ V cũng biết điều đó nên mỗi lần sau khi cầu nguyện, V đều nhìn D với một ánh mắt rất lạ và một nụ cười rất hồn nhiên. D cũng cầu mong rất nhiều điều, D mong sao những khoảnh khác có V ở bên cạnh là mãi mãi nhưng điều đó thì làm sao có thể được. Quì bên cạnh nhau D có rất rất nhiều điều muốn nói với V nhưng dường như có gì đó nghẹn lại ở cổ khiến anh không thể nào mở lời được. Những ngày đó có lẽ là chuỗi ngày mà D khó có thể quên được trong đời mình.

Và rồi vào một ngày gần cuối năm học D nhận được 1 lá thư của V. V hẹn gặp D vào ngày hôm sau tại công viên nơi mà 2 đứa vẫn thường hay ngồi chuyện trò cùng nhau. D vui lắm, suốt buổi tối hôm ấy D suy nghĩ rất nhiều điều, D suy nghĩ không biết lúc gặp V mình nên nói những gì, không biết ngày mai mình nên ăn mặc như thế nào và còn rất nhiều điều khác nữa. Buổi sáng hôm ấy D đã đến công viên rất sớm nhưng dường như V đã chờ D ở đó từ rất lâu rồi thì phải. 2 đứa im lặng ngồi trên bãi cỏ tựa lưng vào nhau một khoãng thời gian rất lâu. "D nè! D có thích V không?" một câu hỏi thật quá bất ngờ với D, D im lặng vì không biết mình phải trả lời như thế nào. "Ngày mai V phải cùng gia đình di dân ra nước ngoài rồi, có lẽ nhiều năm tới mình sẽ không còn gặp nhau được..." Cả thế giới như ngừng lại trong giây phút này. D cuối gầm mặt xuống đất, không nói được 1 câu gì, không hiểu sao nước mắt D cứ rơi. và dường như V cũng vậy. V lặng lẽ rời khỏi công viên để lại D với biết bao kỹ niệm. Nhìn V bước dần xa trong lòng D rất đau, D có rất rất nhiều điều muốn nói với V nhưng dường như có gì đó nghẹn lại ở cổ khiến anh không thể nào mở lời được. Những ngày đó có lẽ là chuỗi ngày mà D khó có thể quên được trong đời mình...

Bạn ơi, hãy biết trân trọng những gì mình đang có trước mắt nhé. Đừng để mất đi rồi mới cảm thấy hối hận.

4 nhận xét: