15 thg 12, 2011

17


Suốt một buổi chiều lang thang trên chiếc cầu lớn bắt qua con sông, anh đã gặp lại em, người mà anh luôn yêu thương, người mà anh luôn nhớ mong... nhưng giờ đây em chẳng thể nào nhìn thấy anh nữa rồi...

Em khác xưa nhiều lắm. Trước đây em là một cô bé dễ thương, rất hay cười, và cũng chính nụ cười của em đã làm anh xao xuyến, em biết không? Nhưng giờ đây trên gương mặt của em chỉ còn lại nỗi buồn, một nỗi buồn bất tận. Có lẽ là... chuyện xảy ra với em là một cú sốc qua lớn... nhưng em ơi, hãy cố gắng vượt qua, hãy cố gắng trờ lại là người con gái mà anh luôn yêu, em nha...


Những hình ảnh của ngày đầu tiên gặp em cứ lũ lượt tràn về trong anh. Em có nhớ không? Buổi chiều hôm ấy cũng là một buổi chiều khá giống với hôm nay. Một buổi chiều tà với những ánh nắng vàng le lói, những cơn gió lất phất thổi và những chú bồ câu trắng bay. Anh cùng đám bạn chơi đá banh trong công viên, nơi mà chiều nào đi học về em cũng dạo ngang qua. Cũng chẳng biết từ bao giờ, hình bóng em đã in dấu lại trong anh. Một cô bé với gương mặt tròn trĩnh và một nụ cười làm anh xao xuyến. Và... dường như em cũng như anh có phải không? Em cũng cảm nhận được sự hiện diện của anh thì phải. Mỗi lần dạo ngang qua em đều chăm chú nhìn anh rất lâu mà... đúng không em (^_^)


"Mình làm quen em nhé..." chỉ đơn giản như vậy thôi... và rồi... tụi mình quen nhau. Đôi lúc anh thấy tụi mình trẻ con quá phải không em. Những ngày sau đó là một chuỗi ngày dài đẹp nhất trong cuộc đời anh. Có em ở bên cạnh, cùng anh đạp xe dạo khắp phố phường, cùng anh ngồi ngắm những buổi hoàng hôn trên bãi biển, cùng anh leo núi mỗi sáng cuối tuần ngắm mặt trời mọc và... cùng anh... trao nhau nụ hôn đầu đời. Đó là một chuỗi ngày mãi mãi không bao giờ anh quên được trong cuộc đời này. Em là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng mà anh yêu...


Ngày định mệnh.
Hôm ấy là một buổi chiều cũng như ngày đầu anh gặp em... cũng cái ánh nắng vàng, cũng cơn gió lất phất bay... Anh vẫn chờ em nơi góc công viên như bao ngày, nhưng dường như hôm nay sẽ có một điều gì đó xảy ra thì phải. Cái cảm giác bất an trong anh lại dâng lên chẳng biết vì sao.
Nhìn thấy em băng qua đường mà phía sau là chiếc xe lớn... em có biết anh lo lắm không. Lúc đó điều duy nhất mà anh có thể làm là thật nhanh đẩy em khỏi chiếc xe đó... và... những điều sau đó mà anh có thể nhớ được là những tiếng khóc của em, bàn tay mềm mại, ấm áp của em nắm chặt lấy tay anh không rời và những giọt nước mắt em rơi lại trên khóe môi anh. Một lần và mãi mãi... anh và em xa rời nhau...


Khi tỉnh lại thì anh và em đã là người của 2 thế giới rồi. Anh đã ở đây. Anh ở đây để chờ, để đợi... Chờ đợi một điều gì đó mà anh cũng không rõ... Có lẽ là anh chờ đợi ngày hôm nay, ngày anh được gặp lại em. Nhưng em ơi, em hãy cố gắng vượt qua, và hãy cố gắng trở lại là một cô bé dễ thương như lúc xưa nha em. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, sẽ luôn che chở, bảo vệ cho em. Hãy cố gắng giữ mãi trên môi nụ cười đã làm xao xuyến lòng anh... và... hãy sống thật hạnh phúc... em nhé !!!

---   ---   ---   ---   ---   ---   ---   ---   ---

PS: Trong cuộc sống đôi lúc có những sự thật rất khó chấp nhận. Nhưng bạn ơi! hãy vững tin vào chính mình và bước tiếp con đường mình đã chọn, vì bất cứ lúc nào bên cạnh bạn cũng sẽ luôn luôn có những người âm thầm dõi theo con đường mà bạn đang đi.

Quá khứ là sự thật, Tương lai là những bí ẩn và Hiện tại là một món quà, hay trân trọng những gì mình đang có bạn nhé.

3 nhận xét: